Gì nữa vậy chứ? Mới cách đây vài hôm vừa bảo thích nó, giờ lại yêu nó…ôi ôi sao
đầu óc nó chao đảo thế này kia chứ? Nó trân trân nhìn hắn như hắn là một người
ngoài hành tinh xuất hiện
-Em đồng ý làm người yêu anh nhé!
-….
-Trúc Nhi!
-Em…em… - Nó bối rối
-Em sao? Em không yêu anh?
-Anh Thiên Du, chị Trúc Nhi hai người sao không vào trong với bọn em?
Bọn trẻ chạy ra ngoài, nó thở nhẹ nhõm vì bọn trẻ chạy ra kịp thời không thì
trái tim nó nhảy ra khỏi lồng ngực mất, hắn thì nhăn nhó vì tụt mất một cơ hội
nhưng nhanh chóng hắn lấy lại vẻ điềm tỉnh của mình.
-Uhm bọn chị vào ngay, các em ăn no chưa?
-Dạ chưa, vào ăn với bọn em đi
-Ừ ừ
Bọn trẻ kéo cả hai vào trong, nó và hắn có ăn gì chỉ nhìn bọn trẻ ăn cũng cảm
thấy no. Ăn uống no nê, bọn trẻ đòi ăn kem thế là hắn phải lấy xe chạy một
quãng đường khá xa để mua kem cho bọn chúng
-Kem về rồi, mấy chị em đang chơi gì vui thế?
-Anh Thiên Du, bọn em đang chơi bịt mắt bắt dê hihi, Cu Tí thua hoài à
-Tội Cu Tí vậy, tí nữa anh bắt phụ cho
-Dạ
-Mấy đứa lại ăn kem này
Hắn chia kem ra cho từng đứa, xong còn lại một cây hắn đưa cho nó
-Sao anh không ăn
-Lạnh lắm
Nghe hắn trả lời mà nó phì cười, ai mà không thích ăn kem chỉ có hắn là sợ
lạnh. Nó cầm cây kem trên tay hắn, cắn một cái nó làm ra vẻ thật ngon để trêu
hắn, hắn nhìn mà muốn…
-Hihi anh ăn không?
Nó giỡn chơi mà hắn làm thiệt, hắn cắn một cái ngay chỗ nó vừa cắn
-Anh không sợ mất vệ sinh hả?
-Không – Hắn lấy tay che miệng lại vì lạnh
-Hihi…đáng đời – Nó cắn vào chiếc kem trên tay
-Em đã tự nguyện hôn anh tức là đồng ý làm người yêu anh rồi nhé!
-Hôn lúc nào kia chứ?
-Đấy, vừa nãy anh hôn lên chiếc kem ngay đây…em cũng thế…cái này người ta gọi
là hôn gián tiếp
Nó phì cười, nhìn hắn không ngờ cũng có lúc hắn cà rỡn thế này
-Uhm vậy khi nào em tự nguyện hôn anh trực tiếp thì lúc đó em sẽ đồng ý
Nó cũng giỡn theo nhưng hắn không cho là câu nói đùa
-Anh sẽ nhớ, em đã hứa rồi đấy nhé!
Nó không nói gì, miễm cười rồi cứ măm măm chiếc que kem trên tay.
Chương
25: Cả Ba Điều Ước Trở Thành Hiện Thực
25.Cả ba điều ước trở thành hiện thực
Buổi tối tại Smile
-Anh Quốc Lâm thế là sao? Sao mọi người nghỉ hết vậy?
-Uhm mọi người có việc nên xin nghỉ, à em ở đây trông quán giúp anh chút nhé
-Dạ
Quốc Lâm vừa định ra ngoài gọi điện cho hắn thì hắn vừa vào, miệng thở hổn hển
-Sao cậu trễ vậy? – Nhìn sang bên cạnh hắn – Cậu đi cái này tới hả?
-Uhm
-Cậu nói thiệt hay đùa thế?
-Đùa cái đầu cậu, Trúc Nhi đến chưa?
-Rồi
-Anh Duy tìm em hả? – Nó vừa đi ra
-À uhm – Hắn nhìn Quốc Lâm
-Mình có việc đi trước, lát nữa về trễ thì cậu khoá cửa giúp tớ nhá! – Quốc Lâm
đưa chìa khoá cho hắn, thật ra thì đâu phải vậy đâu…
-Uhm – Hắn đến nói nhỏ với Quốc Lâm – Cậu nhớ về sớm không thì chết với tớ
-Hehe biết rồi…mà cậu về bằng cái này luôn hả, có cần tớ…
-Không cần
Quốc Lâm cứng họng, tay vò đầu đến rối bời, nó đứng giữa nghe cuộc trò chuyện
của cả hai, hành động của Quốc Lâm, nó chẳng hiểu gì cả, thắc mắc hiện ngay
trong đầu nó “Anh Duy đi xe đạp có vấn đề gì sao? Anh Lâm sao thế nhỉ? Hai
người này khó hiểu quá đi!!!” nó thở dài…
-Vậy tớ đi đây, anh đi Trúc Nhi – Quốc Lâm nhìn lại chiếc xe lần nữa, lẩm bẩm –
Hèn gì cậu đến muộn, chúc cậu gặp nhiều may mắn!!
Hôm nay mọi người nghỉ cả, quán cũng treo biển đóng cửa thế mà nó không được về
nhà. Nó ngồi trong quán trò chuyện cùng hắn, nói chuyện trên trời dưới đất
chẳng ăn nhập gì với nhau cả, một lúc sau thì cũng cảm thấy đói
-Em đói chưa? Anh vào làm gì ăn nha!
-Dạ
Hắn vào bếp, một lúc sau hắn mang ra một đĩa mì lớn trông thật hấp dẫn
-Woa trông ngon thật đó, anh Duy
-Em đợi chút nha!
Hắn vào trong và đèn chợt tắt, hắn mang một chiếc bánh kem nhỏ, với 21 cây nến
lung linh được thắp sáng và bài hát chúc mừng sinh nhật được vang lên. Ngày hôm
nay thật ý nghĩa, trong một ngày mà nó nhận được biết bao nhiêu lời chúc mừng
sinh nhật.
-Em ước đi, rồi thổi nến
Nó làm theo và những ngọn nến được thổi tắt đi. Ánh đèn được mở trở lại
-Cám ơn anh
-Chúc em sinh nhật vui vẻ…vậy là cả 3 điều ước em điều được cả rồi đấy nhé!
Nó nhìn hắn, ba điều ước được thực hiện, là điều gì? Rồi chợt những ký ức năm
nào lại ùa về…”Điều ước thứ nhất em ước em có thể gặp lại mẹ. Điều ước thứ hai
em ước anh Di có thể tìm được gia đình mình. Điều ước thứ ba em ước vào sinh
nhật mình năm nào cũng có một chiếc bánh kem thiệt to” Tách…tách…phải…tất cả
điều ước đều đã thành hiện thực nhưng chiếc bánh kem mà anh Di hứa sẽ tặng nó
vào ngày sinh nhật của nó đâu? Anh Di nó đã đi rồi có còn nhớ đến nó nữa đâu….
-Trúc Nhi…em sao vậy? – Hắn lấy khăn lau nước mắt trên mi nó
-Cám ơn anh! Em không sao…Sao anh biết hôm nay là sinh nhật em
-“Em đúng là ngốc mà!”…À anh nghe Quốc Lâm nói…mà em ăn đi chứ
-Dạ…
Nó lấy muỗng múc ít bánh cho vào miệng, lại nữa lại cái vị đậm đà này làm nó
lại nhớ về ngày xưa, sao sinh nhật mà làm nó khóc hoài thế này…
-Em sao vậy, Trúc Nhi? Em có chuyện gì sao?
-Dạ không…không… - Nó lấy tay quẹt đi hàng nước mắt – Bánh rất ngon, cám ơn anh
nhiều, anh Duy – Nó khựng lại, quay sang nhìn hắn – Nhưng tại sao anh lại biết
về 3 điều ước, anh là ai? Có phải anh chính là… - Nó rưng rưng nước mắt nhìn
hắn
-Uhm, anh là anh Di đây, không nhìn ra anh hay sao?
-Có…có thật anh là anh Di? – Nó vui mừng – Nhưng tại sao giờ anh mới nói?
-Anh…
-Hihi nhưng mà không sao anh trở về, em gặp lại anh thì tốt rồi
Nó cười vui vẻ, quẹt đi nước mắt trên mi của mình, hắn cũng chưa nói hết kia mà
nhưng không muốn nó không vui vào ngày sinh nhật hắn đành im lặng chờ dịp khác
vậy.
Vừa măm măm đĩa mì xào, vừa nói chuyện về cái thời xa xửa xa xưa, rồi cũng đến
lúc hỏi về hiện tại
-Vậy bây giờ anh Duy sống ở đâu? Hai bác vẫn khoẻ chứ ạ?
-Uhm ba mẹ anh vẫn khoẻ, đợi có dịp anh dẫn em về nhà anh cho biết
-Dạ, hihi mà anh Duy đã có người yêu chưa? Em nghĩ là có rồi chứ nhỉ…ai mà có
phước vậy anh Duy? – Nó trêu hắn
-Ờ…anh có thương…nhưng người ta chưa trả lời
-Ai vậy anh Duy? Nói cho em biết được không? – Bản tính tò mò nó trổi dậy
-Thôi đi cô nương – Hắn đẩy cái trán nó sang một bên – Còn em, khi nào cho anh
gặp anh ta?
-Ai?
-Còn hỏi anh à? Người mà em đang nghĩ tới đấy
Sao tự nhiên hình ảnh của hắn lại hiện diện lúc này kia chứ? Nó lắc đầu để xua
đi
-Hihi anh nói đúng rồi phải không?
-Không có đâu…anh ta đáng ghét, nhỏ nhen thế ai mà thèm
Trời ơi, có phải không vậy? Trong mắt nó hắn là như thế sao? Hơi buồn một tí
-Là Hoàng sao?
-Không, em chỉ xem Hoàng là bạn thôi
Hắn vui trong lòng
-Vậy người đó là ai, tên gì, con cái nhà ai?
-Anh Duy sao anh hỏi nhiều thế? – Nó ngại ngùng, anh Di của nó lúc nào mà lắm
chuyện đến thế
-Anh chỉ quan tâm em thôi mà, giận anh hả?
-Không phải, chỉ là em chưa xác định được có yêu người đó hay không. Lúc thì em
cảm thấy ghét người đó vô cùng, lúc không gặp lại thấy thiếu thiếu cái gì đó –
Nó lại lắc đầu – Thôi bỏ đi, kệ anh ta
Nó nhìn hắn miễm cười nhưng đâu hay bên ngoài cánh cửa, Hoàng đã vô tình trông
thấy, Hoàng bỏ đi, Hoàng đến vì lúc trưa có nói với nó Hoàng sẽ đến đợi nó về
ban đầu nó không đồng ý nhưng Hoàng nói mãi nó cũng ừ. Giờ thấy nó đang vui thế
kia Hoàng ở lại giống như kẻ thừa nên chỉ còn cách bỏ đi….
-Mình về thôi em, trễ quá rồi chắc Quốc Lâm về nhà luôn rồi
-Dạ, nhỡ anh ấy về muộn sao anh?
-Thôi, về thôi cô bé, tối rồi, nó không về đây nữa đâu
-Em lớn rồi nhé! Không phải cô bé đâu à
-Uh biết rồi, về thôi….
-Hì hì
Cả hai dẫn chiếc xe đạp ra khỏi quán và…
-Anh Duy!
-Em chạy về trước đi
-Anh sao thế? Sao anh không chạy?
-À…anh muốn đi bộ hóng mát ấy mà – Hắn gãi đầu
-Về thôi anh, tối rồi
-Uhm
Hắn bắt đầu lên xe đạp, hắn chỉ mới đi được xe đạp thế nên tay lái còn “giới
hạn”. Ầm….
-Anh Duy, anh có sao không vậy? – Nó chống xe chạy đến đỡ hắn dậy
-À, không sao đâu
-Bộ….anh…
-Anh sao? – Hắn chống xe, hỏi
-Anh không biết đi xe đạp?
-Ai nói thế? Tại đường trơn quá thôi – Hắn quơ tay
-Thật không đó? – Nó khoanh tay nhìn hắn, hắn thì ngó trời trăng mây nước
-Ờ…anh mới tập…tại thấy cũng vui vui – Hắn gãi đầu
-Hihi biết ngay mà, thôi mình cùng dẫn bộ vậy
Trời cũng khá tối, đường cũng vắng hơn, hai người một trai một gái, bên cạnh là
chiếc xe đạp được dẫn bộ. Đi được một đoạn thì phía trước có năm người đàn ông
đang đi ngược lại với họ, ba người đi trước và hai người đi sau, hắn cảm thấy
có chuyện gì đó bất an
-Trúc Nhi, em lên xe đạp về trước đi
-Sao vậy anh?
-Nhanh… nghe anh! – Hắn lớn tiếng làm nó giật mình, sao trông điệu bộ này quen
thế nhỉ?
-Dạ - Nó vừa lên xe thì ba người kia bước đến chặn ngay đầu xe
-Đi đâu mà vội vậy cưng?
Bọn chúng làm chiếc xe ngã, nó cũng ngã theo, hắn quăng luôn chiếc xe về bọn
chúng chạy đến kéo nó bỏ chạy
-Hey, định đi đâu thế?
Tên Sang ra mặt, hắn nhéo mắt nhìn vì trời khá tối chỉ có chiếc bóng đèn đường
chập chờn mờ ảo không thể nhìn rõ được
-Các ngươi muốn gì? – Hắn đang nắm chặt tay nó, kéo nó về phía sau mình
-Mày quên tao rồi à? Nhìn cho rõ xem tao là ai? – Tên đó bước đến gần hơn
-Hắn ta chính là người đã gây rối ở Smile mấy hôm trước
Tên đó nhìn nó cười vẻ thích thú
-Cô em có trí nhớ tốt đấy, ta thích cô em rồi đấy. Nào đi cùng ta, ta sẽ cho cô
em được sung sướng ha ha – Tên Sang bước lại gần hơn hắn liền cho một cú đạp,
tên đó té nhào
-Anh Sang có sao không?
-Oắc con, mày khá lắm – Tên thuộc hạ đỡ tên Sang đứng dậy – Tụi bây đập nó cho
tao
Ba tên phía trên nhào vô đánh hắn, một tay hắn đang giữa lấy tay nó, một tay
đang cố chống trả ba tên kia…do vậy, dù sức lực hắn có khoẻ thế nào thì cũng
làm sao chống cự được lâu, cánh tay trái đang nắm lấy tay nó cũng bị tuột ra,
hắn cố đi đến bên nó để bảo vệ nó nhưng bị ba tên kia cản lại, tên Sang đang
thích thú từ từ bước đến gần nó, túm lấy nó
-Anh Di!!!
-Trúc Nhi!! Tên kia, mau thả cô ấy ra – Hắn hét lên, cố vùng vẫy nhưng bị hai
tên kẹp chặc không thể chống cự được nữa
-Haha…ôi tao sợ quá – Tên Sang vừa dứt lời bọn đàn em cười phá lên – Để xem cái
chân nào vừa nãy đá tao thế nhỉ? Cho nó không còn đi được nữa
Vừa dứt lời tên thứ ba cầm một khúc gỗ lớn từ từ bước đến gần hắn, nó khóc la
lên, hắn thì đang nhìn nó muốn giải thoát cho nó khỏi bàn tay của tên Sang kia
-Không…xin đừng, các ngươi không được làm thế!!! – Nó nói trong tiếng nấc – Mau
thả anh Di ra
-Haha…haha…
-MAU DỪNG TAY LẠI!!! – Âm thanh phát ra từ phía sau làm tên đang cầm khúc củi
run rẩy nên lực đánh đã nhẹ hơn
-KHÔNG!!! –Nó sợ quá ngất đi
-Bọn bây đang làm trò gì thế hả?
-Dạ…anh…Mã… - Tên Sang run sợ
Vừa lúc này nghe tiếng còi của cảnh sát khu vực, làm bọn chúng rối lên
-Anh Mã…cảnh sát đến rồi
-Còn không mau đi – Anh nhìn nó một lần nữa muốn mang nó theo nhưng không thể
còn hắn bị một tên đàn em đánh ngất đi
@
Bại lộ
Tại bệnh viện, trong phòng chăm sóc đặc biệt
-Anh hai, anh tỉnh lại rồi à – Thiên Kỳ vui mừng, hắn từ từ hé mắt rồi như nhớ
ra chuyện gì
-Trúc Nhi, Trúc Nhi đâu?
-Chị Trúc Nhi nằm ở phòng bên cạnh, anh thấy trong người sao rồi
-Giúp anh sang phòng Trúc Nhi
-Kìa con vừa tỉnh vẫn chưa khỏi mau nằm xuống – Ba mẹ hắn vừa vào, bên cạnh còn
có…
-Anh Thiên Du, anh thấy trong người thế nào rồi? – Cô gái nhẹ nhàng đỡ hắn ngồi
xuống
-Cám ơn em, anh không sao
-Bác sĩ bảo chân nó không sao, cũng còn may mắn nhiều con ạ - Mẹ hắn
-Nhưng sao con lại ở đây? – Hắn nhìn xung quanh đây chính là bệnh viện chẳng lẽ
bọn chúng dễ dàng tha cho hắn như thế sao?
-Một người đi đường đã thông báo cho cảnh sát nhưng tiếc là không bắt được bọn
chúng. Mà con sao lại gây thù chuốc oán với mấy tên giang hồ thế kia? – Ba hắn
trách
-Những tên đó đã từng đến Smile gây rối, con nghĩ bọn chúng muốn trả thù chuyện
hôm trước
-Tất cả cũng do con
Cả nhà nhìn về phía Thiên Kỳ, ba mẹ hoàn toàn không biết gì cả…cần một lời giải
thích. Hắn kể lại sự việc cho ba mẹ nghe
-Chuyện là thế, con nghe tên cầm đầu tự xưng là Mã…để con cho người điều tra về
bọn chúng
-Thôi con, mọi chuyện đã không sao rồi, đừng gây thêm thù làm gì – Mẹ hắn
-Bác nói phải đó anh – Túc Linh
-Uhm…À…Túc Linh, em vừa về chắc mệt lắm – Hắn nhìn sang Thiên Kỳ - Thiên Kỳ em
đưa ba mẹ với Túc Linh về nghỉ ngơi đi, anh không sao rồi
-Em không mệt, em ở lại với anh được mà
-Uhm vậy con ở lại chăm sóc Thiên Du hộ bác, Thiên Kỳ chúng ta về trước thôi
con